Đóng vai nhỏ xíu Thu kể lại Chiếc lược ngà (khi gặp gỡ Ba)
Hạnh phúc – đó là thứ mà con người ta bấy lâu nay luôn kiếm tìm, nhưng ít ai
hiểu được 1 chân lý giản đơn mà sâu sắc: Hạnh phúc ở ngay trước mắt ta. Bản thân
tôi – Bé Thu – cũng vậy, ngay lập tức từ thuở mới lọt lòng cho cho tới tận bây giờ vẫn luôn khát
khao gặp lại hình bóng ba thân thương, đó là hạnh phúc lớn nhất đời tôi. Song, như
cái chân lý ấy, hạnh phúc ngay trước mặt tôi – người ba thân yêu đứng ngay trước
mắt tôi, nhưng sao tôi chả nhận ra để giờ đây chỉ còn biết hối hận muộn màng. Hạnh
phúc ấy lúc này chỉ với là hư đốn vô bởi: Ba tôi đã từng đi về 1 điểm xa xôi rồi. Thời gian lận cứ trôi
nhanh, bất giác bao kỉ niệm của thời thơ ấu như hiện nay về vô tôi. Tôi là Thu vô tác
phẩm truyện ngắn “Chiếc Lược Ngà” của tác giả Nguyễn Quang Sáng, sáng tác năm
1966, là cô giao liên thường xuyên đưa đón cán cỗ về nơi tập luyện kết an toàn, tôi đã từng là một
cô nhỏ xíu ngang bướng, ngang ngạch.
Theo lời má tôi kể rằng, khi tôi chưa đầy một tuổi tác, ba tôi phải thoát li đi kháng
chiến theo tiếng gọi của Đảng, của Bác Hồ, lúc ấy tôi còn quá bé nhỏ để khắc ghi
hình bóng thân phụ. Suốt tám năm ròng rã tôi sinh sống vô sự chở che, chăm sóc dục của má. Song,
như thế đối với tôi vẫn chưa đủ, tôi vẫn cần lắm tình thương bao la của ba như bao
đứa trẻ cùng trang lứa khác. Tôi vẫn thường nghe má kể về chuyện của ba nơi chiến
trường, tôi tự hào về ba nhiều lắm – người hùng của con. Năm tôi lên tám, 1 phép
màu đã xảy ra: Ba trở về. Khi nghe mẹ báo tin động trời ấy, lòng tôi nôn nao như lửa
đốt, tôi chạy vội ra trước cửa nhà ngóng trông ba. Thấp thoáng đằng xa, tôi thấy 1
người đàn ông mặc áo lính cao to nhưng trên mặt ông ta lại có 1 vết thẹo to trông rất
dễ sợ. Tôi ngoái cổ về phía trước xuồng đang gần cập bến. Một người đàn ông có vẻ
vội vã, không đợi xuồng vào bờ đã vội đưa chân xuống, đôi tay chới với về phía tôi
và luôn luôn mồm gọi thương hiệu tôi:
- Thu, con!
Tôi đứng ngây nhìn người lạ đang được gọi thương hiệu mình. Đó là một trong người đàn ông với 1 vết
thẹo dài trên má. Vết thẹo ấy đỏ ửng lên, dần lắc, trông thật đáng sợ. Người đàn ông
cứ fake tay rời khỏi, chầm chậm trễ bước về phía tôi, giọng lặp bặp lập cập run :
- Ba trên đây con cái !
- Ba trên đây con cái !
Quá đỗi tưởng ngàng, tôi vụt chạy vô nhà kêu má. Tiếng gọi thất thanh “ Má ! Má !”
của tôi có lẽ khiến ông buồn, ông đứng sững lại, mằt tối sầm, hai tay đưa về phía tôi
lúc nãy giờ buông thõng xuống. Lạ lùng thay, má tôi lại vui sướng ôm người đàn ông
đó. Ba đi chưa được bao lâu mà lại vui cười với người khác, người lớn là thế sao?
Trong tâm tưởng tôi gợi lên những suy nghĩ kì lạ, mang chút vẻ trưởng thành của
người rộng lớn. Ông ấy nằm trong với cùng một người nữa ở lại mái ấm tôi.
Hôm ấy, má bảo tôi gọi ba vào ăn cơm mà tôi không chịu gọi nên má quơ đũa dọa
đánh tôi. Tôi nói trổng “vô ăn cơm”, tôi cố tránh từ “ba” ra. Tôi nói như hét mà ông